Tag Archive: Cỏ Dâu đại tiểu thư


Tôi là tờ tiền giấy mang mệnh giá một trăm nghìn đồng. Da tôi có màu xanh của lúa non, được xăm đầy những hoa văn xinh đẹp và cả chân dung “Hồ chủ tịch” (đó là tôi nghe con người gọi bức hình trên thân tôi là vậy). Người ta đặt tên cho tôi là MD 13034600. Để tránh nhầm lẫn với các anh chị em của tôi, họ xăm luôn nó lên thân tôi. Con người chắc hẳn là đãng trí lắm, vì họ xăm nó đến hai lần, bằng hai màu mực đỏ và đen. Hai vị trí xăm cũng gần nhau, nên tôi nghĩ là ngoài bệnh đãng trí, mắt họ còn bị lé nữa. Làm sao có thể sơ sót ngớ ngẩn thế được cơ chứ?

Tôi được sinh ra trong một căn nhà lớn, cùng vô vàn các anh chị em, các bạn khác. Có người cùng màu da với tôi, lại có kẻ da hồng, hay màu vàng cam. Nhưng dù sao thì chúng tôi vẫn rất thân thiết với nhau. Trừ mấy đứa năm trăm nghìn, tụi nó tự cho mình là giá trị và kênh kiệu lắm. Đấy là tôi nói nhỏ cho các bạn nghe thôi nhé, đừng kể lại với ai kẻo tụi nó biết đấy. Tụi nó mà lên cơn thì kinh khủng cực kỳ!

Quay lại với chuyện của tôi.

Hồi mới sinh ra tôi mê ngủ lắm. Mà đứa trẻ nào chẳng thế, nên tôi thấy việc này chẳng đáng để bạn ngạc nhiên. Chỉ là, trong khi tôi vẫn đang say ngủ thì bọn tôi (tôi và nhiều anh chị em khác) đã được đưa đến một nơi tối đen.

Tôi ngủ say cho đến tận khi chị tôi lay tôi dậy. Lúc này, vài người trong bọn tôi đã nằm trong tay một bác gái sang trọng. Bác ta trông đầy đặn hơn những người tôi từng gặp, khuôn mặt tròn tròn bầu bầu hơi lòe loẹt, cặp mắt híp cả lại. Hai bàn tay bác ta nhăn nheo, bác ta săm soi lật lật làm bọn tôi rất nhột, riêng tôi thì cực kỳ ớn khoảng bác ta xoa nắn thân tôi. Nói thật, hành động đó khiến tôi thấy khó chịu và có cảm giác bị xâm phạm.

Nhưng dù sao cuối cùng bác ta cũng chịu buông tay và quấn bọn tôi trong một tờ giấy trắng, sau đó lại ném bọn tôi vào một chỗ nào đó. Ấn tượng duy nhất tôi còn nhớ là chúng tôi đã phải chịu hết thảy đung đưa, tung giật trên cả quãng đường về.

Tôi ngây thơ tưởng rằng khi chuyến đi gập ghềnh đó kết thúc, tôi sẽ được tận hưởng quãng đời an nhàn còn lại ở trong một ngăn két thơm tho đẹp đẽ, đâu ngờ đó chỉ là khởi đầu cho những bất ngờ nối tiếp đang còn chờ phía trước.

———-s2———-

End of opening chapter.

———-s2———-

Chapter 1: Học hỏi – Coming soon.

– Author: Cỏ Dâu đại tiểu thư.

– Rating: 13+.

– Genres: Slices of life.

– Warning: Đặc điểm của truyện này sẽ là: chẳng có chủ đề chính gì cả, nên tốt nhất nếu không thích thì không nên đọc nhé. (❁´▽`❁)*✲゚*

– Summary: Mời nhìn lên tên truyện. (❁´▽`❁)*✲゚*

– Main char: Mời nhìn lên tên truyện. (❁´▽`❁)*✲゚*

———-s2———-

A/N: Tự nhiên sáng nay thức dậy bất ngờ nảy ra ý tưởng cho truyện mới cho nên bạn phải viết liền tay cho nóng, thiệt chứ chiều nay với tuần sau mà bạn không bận đi thi là dám bây giờ bạn cho ra liền hai chương luôn [đừng để bị lừa, thật ra hai chương của bạn nó ngắn lắm (❁´▽`❁)*✲゚*]. Nói chung bạn tự nhiên có hứng nên sẽ thử sức với một thể loại truyện vô cùng mới (❁´▽`❁)*✲゚* [đừng để bị lừa, mới với bạn chứ với người khác thì không mới đâu (❁´▽`❁)*✲゚*].

Tình hình là thế nhé. (((o(*゚▽゚*)o)))

Đối với những projects mà “hoài sao vẫn *** thấy con mụ tác giả viết tiếp”, mong mọi người thông cảm, vì thật sự là stress quá, càng cố viết càng stress, càng stress càng như mớ rác nên bạn tạm drop vô thời hạn, sẽ trở lại khi có cảm hứng nhé. (((o(*゚▽゚*)o)))

Để bạn ổn định với nhiệm vụ học đại học đã nhé, bạn sẽ viết thường xuyên hơn, hứa danh dự á. (★^O^★) Bạn không lấp được hố này thì cũng viết hết truyện kia à, bảo đảm luôn. ☆*:.。. o(≧▽≦)o .。.:*☆

[Về cơ bản là nhìn mớ truyện còn nợ hoảng quá nên xong cái nào mừng cái đó. \(*T▽T*)/]

Vậy nhé, ngày lành, bạn chuẩn bị đi thi đây! \(*T▽T*)/

Part IV của bộ truyện Be brave, dear Lovebirds!

Phần này là câu chuyện của Trần Hàn Vũ và Vương Thiên Minh.

Short preview:

Cố chấp yêu thì sẽ thế nào, cố chấp hận rồi sẽ ra sao? Ngay từ đầu không ai đáng bị tổn thương, nhưng sự cố chấp đã làm thương tổn cả hai. Cứ dần dần lún sâu vào con đường đó, liệu ai sẽ nhìn ra sai lầm mà dừng lại chứ?

“Tôi vẫn yêu cậu, thế thì đã sao? Tôi yêu cậu không có nghĩa tôi sẵn sàng để cậu giày vò thêm lần nữa.

Sức chịu đựng của con người cũng chỉ có giới hạn mà thôi.”

———-s2———-

A/N: Thực hiện lời hứa với mọi người, bạn Cỏ Dâu bắt đầu khởi động project viết A2LC?! dark ver, tuy là đã trễ hẹn tận 4 tháng. Thật ra theo dự định ban đầu của bạn, Be brave, dear Lovebirds! chỉ có hai quyển thôi, nhưng dần dà ý tưởng nhiều quá lại sinh ra thểm những quyển khác nữa. Bạn rất cáo lỗi cùng mọi người là part I với part II viết chưa xong đã ham hố giới thiệu part III, part IV, nhưng sự thật câu chuyện của tụi nó đã hoàn chỉnh trong đầu bạn rồi, chỉ khó nhất cái khâu viết ra thành lời.

Nguyên nhân bạn nảy ra ý tưởng này, là do một lần suy nghĩ về cái kết của A2LC?!. Bạn tự hỏi mình, sau khi lớn hơn liệu hai đứa nhỏ sẽ như thế nào, sẽ đối với nhau ra sao, rồi tự đó lại nảy ra ý nghĩ: Nếu đến tận lúc ấy tụi nó mới gặp nhau, thì liệu kết thúc sẽ khác chứ? Và, a-lê-hấp, một mớ ý tưởng ngược quằn quại [và, rất nhiều H =))] ào ạt tuôn ra trong đầu bạn.

Vì mọi người biết đấy, càng lớn con người ta lại càng cố chấp, càng nhút nhát hơn thêm. Càng lớn, người ta lại càng có xu hướng tổn thương nhau nhiều hơn.

Thế là bạn quyết định sẽ viết dark ver cho A2LC?!, không chỉ nhằm mục đích rèn luyện skill cho bản thân bạn, không chỉ vì pink ver quá dễ thương quá sến quá hường, mà còn một phần to lớn vì bạn yêu hai đứa nhóc này, và bạn không muốn sớm chia tay bọn nó chỉ sau một quyển duy nhất.

Cho nên là, mong nhận được sự ủng hộ của mọi người! Dạo này lên đại học rồi, rất là bận, bận đủ thứ, nhưng bạn sẽ cố gắng không bỏ rơi mấy đứa con bảo bối tâm can của mình. Cảm ơn sự yêu quý mọi người dành cho bạn trong suốt thời gian qua!

Hôm nay rảnh rỗi [nói thế thôi chứ không rảnh lắm đâu *cười*] bạn đi xem dominant planets của mấy đứa con thử xem sao, và phát hiện ra một chuyện rất hay: Con bé Chi là OPP!!!

Ai quen bạn lâu chắc cũng biết, bạn tương đối khoái tìm hiểu chiêm tinh, nhưng bạn không chuyên sâu về hiểu biết nói chung, mà chỉ chủ yếu quan tâm đến yếu tố hiểu biết con người thôi – bạn là một đứa khá nghiện việc tìm hiểu bản thân mình. Và bạn cũng tự nhận mình tương đối khác người – đại khái là – cực kì vui khi phát hiện ra máu mình type AB, và càng vui hơn khi trong số ba dominant planets của mình có tồn tại Neptune [Hải Vương tinh]. *cười to*

Thế nên khi nhìn cái kết quả tính của trang astro, nhìn thấy ba dominant planets của con bé Chi lần lượt là Uranus, Neptune với Pluto thì phản ứng của bạn là vui đến phát điên và chạy lên facebook khoe liền tại chỗ. =)) Kể ra thì con bé Chi ban đầu bạn xây dựng là một con bé Xử Nữ rất bình thường, sẽ nổi sóng khi có gió, dịu dàng khi bình lặng và ưa sự bình ổn. Bất cứ mặt nào trong tính cách của con bé đều có một chữ bình.

Nhưng mà, bằng linh cảm của một bà mẹ, càng ngày bạn càng cảm thấy mình đã đi lệch hướng mất rồi. Thậm chí vừa rồi thử vẽ minh họa con bé, nó không giống Xử Nữ một tí nào luôn. Và bây giờ sự thật chứng minh, con gái bạn nó là kiểu người ngoài hành tinh!!!

Và bạn cực kỳ hạnh phúc với tự hào vì điều đó.

Kể ra, bạn luôn tiếc nuối mong muốn có thêm một hành tinh trội là Uranus hoặc Pluto để làm OPP, mà không có…

À, ngoài ra còn có một phát hiện nho nhỏ nữa, thằng bé Vũ cũng có một trong số ba hành tinh trội là Pluto, và, O.M.G, bạn cũng cực kỳ hạnh phúc nha! Và một phát hiện nho nhỏ nữa, nhưng phát hiện này làm bạn tương đối rầu, là hai thằng con trai đáng cưng nựng của bạn, thằng Minh với thằng Phong, lại có dominant planets khá bình thường, không có hành tinh vành ngoài nào cả. :'( Dù là trước hay sau khi bạn thay đổi số tuổi của tụi nó thì kết quả vẫn vậy. :'(

Với lại, bạn chợt nhớ ra vẫn chưa chế ngày tháng năm sinh cho nhóc Tiến với nhóc Oanh, một ngày nào đó rảnh sẽ làm.

Mà bạn có một linh cảm mãnh liệt là thằng nhóc Tiến sẽ là Ma Kết, nhóc Oanh là Song Ngư. :))

Dành tặng cho Mike Tennant. Cố gắng vượt qua năm 12 nhé, chúc cho em được nhiều tốt đẹp và hạnh phúc như hai đứa con ngố của chị :x

———-s2———-

A/N: Chào mọi người, lâu rồi không thấy bạn Cỏ Dâu update, mọi người có ai nhớ bạn hông? (*´∀`*) Nhớ bạn hay là nhớ mấy đứa con của bạn? (*´∀`*)

Theo như hai cái post nhật ký bằng tiếng Anh thì mọi người chắc cũng biết rồi ha, hai ba hôm nay bạn Cỏ Dâu đang bệnh. Tối qua bị hơi nặng, thế là tự nhiên nghĩ ra ý tưởng cho cái side story này, viết liền luôn. (*´∀`*) Vài bạn chắc sẽ hỏi, “vậy sao không viết chương 7 cho người ta, chờ lâu quá rồi” thì nhân đây bạn xin trả lời luôn, bạn là kiểu viết theo cảm hứng, tức là không có cảm hứng thì viết sẽ như đống s*** và bạn bảo đảm là mọi người sẽ không muốn đọc cái mớ hổ lốn bạn cố rặn ra khi trời không chiều lòng người đâu. o(╥﹏╥)o Bản thân bạn cũng ghét cái tính này lắm [nghĩ sao mà mấy tháng trời không xong nổi 1 chương, thế thì làm sao xong mà qua truyện mới??? o(╥﹏╥)o] nhưng bạn sửa hoài chưa được, nó cứ ỳ ra mãi thế… o(╥﹏╥)o

Nói chung, tóm lại là bạn mong mọi người thông cảm với bạn và nếu yêu quý bạn [hoặc chỉ yêu quý con bạn thôi chứ ghét bà mẹ trẻ này cũng được o(╥﹏╥)o] thì hãy tiếp tục theo dõi và ủng hộ bạn nhé?(●´∀`)ノ♡

À bạn đã đưa ra quyết định sẽ sửa tuổi của Thiên Minh và Xuân Phong lên hơn Hạ Chi 1 tuổi nhé, nên có một số chi tiết nhỏ trong các chương trước bạn sẽ sửa [giờ vẫn chưa sửa \(//∇//)\]. Thật ra thay đổi này cũng không ảnh hưởng gì lớn lên A2LC?!, vì có cho lên thì nhóc Thiên Minh vẫn nhỏ tuổi hơn người đẹp của nó, nhưng bạn vẫn nói lại cho mọi người biết. \(//∇//)\

Về phần chương 7, bạn vẫn đang trong giai đoạn viết và sửa lại vì chưa hài lòng, nhân đây khẳng định luôn là bạn sẽ không bao giờ drop truyện này nhé! (●´∀`)ノ♡ Trong suốt thời gian từ lúc mới tập tành viết đến giờ, bạn chỉ drop duy nhất hai truyện trong tổng số 20 fics bạn đã sinh hoặc đang thai nghén. Và vì bạn dành tình cảm cũng như hy vọng rất lớn cho truyện này nên chắc chắn bạn sẽ không drop đâu. (●´∀`)ノ♡

Và, câu chuyện trong side story này diễn ra sau khi cặp đôi hạnh phúc của chúng ta đã đến với nhau… (´ ▽`).。o♡

———-s2———-

Rating: 17+

———-s2———-

Thiên Minh bị sốt rồi.

Hắn nghĩ hoài không ra vì sao bản thân lâm vào tình trạng này. Đầu óc hắn mông lung, tất cả dường như chỉ còn là một mảnh trắng xóa. Hắn thấy toàn thân nóng rẫy, bứt rứt khó chịu, cơ bắp đau nhức, cả hơi thở thoát ra cũng nóng như lửa đốt.

Cổ họng khô khốc. Cố mở to mắt nhưng chỉ thấy làn hơi nước mờ mịt bao phủ. Hắn vươn tay, hắn muốn gọi ai đó, bất cứ ai cũng được, nhưng bàn tay chỉ nhấc lên được một chút rồi lại yếu ớt rơi phịch xuống đệm.

Cố há miệng gọi tên người kia, lại chẳng có thanh âm nào thoát ra ngoài tiếng thở dài. Cổ họng khô rát, đắng ngắt.

Bất chợt có bàn tay mát lạnh dịu dàng đặt lên vầng trán nóng hầm hập của hắn. Bàn tay mềm mại, cảm giác dễ chịu thân thuộc. Thiên Minh không kiềm lòng được, dán hẳn vào lòng bàn tay người ấy mà dụi dụi cọ cọ, mặt cũng tự giác trưng ra biểu cảm nịnh nọt với chủ nhân của bàn tay kia. Nhìn thấy dáng vẻ khó tả trước mặt, người ấy cũng chỉ biết phì cười.

– Đúng là đồ trẻ con.

Bàn tay mát lạnh kia nhấc khỏi trán hắn, thay thế bằng miếng dán hạ sốt, hắn nuối tiếc cảm giác mềm mại đó, phồng má bĩu môi giận dỗi, hai hàng chân mày rậm cũng nhăn tít lại. Người kia không để tâm, bẹo má hắn một cái rồi vòng tay ôm xốc hắn ngồi dậy, để tựa lên mình. Được dựa vào cơ thể mát lạnh, mềm mại ấy mà không còn sức ôm ấp, hắn chỉ đành vùi mặt nơi hõm cổ người kia cọ cọ dụi dụi, dụi tới mức cổ ai đó đỏ rần, đỏ tới tận mang tai. Người kia bất lực vỗ vỗ lưng hắn, dịu dàng thì thầm với hắn một câu.

– Ngoan nào.

Nói rồi dựng gối nằm hắn lên, đỡ hắn ngồi tựa vào đấy, lại vuốt nhẹ một cái lên cái bản mặt đang sưng sỉa của hắn. Hắn không mở mắt ra nổi, cũng quá mệt để có thể mở miệng cất lời nào, nhưng hắn cảm nhận được người ấy đang ngắm nhìn hắn, và khuôn miệng xinh xắn với đôi môi mềm mại kia hẳn đang nở nụ cười hết sức dịu dàng.

Hắn sốt tới mức cả hai tai cũng cảm thấy mơ hồ, người ấy dường như đã nói gì với hắn, nhưng hắn chỉ lờ mờ nghe được mấy chữ cháo, ăn, thuốc. Hắn ngây ngốc hướng mặt về phía người ta. À, nhưng đó là hắn nghĩ thế thôi, thật ra người ta đang ngồi hướng ngược lại cơ. Người ấy lại phì cười, không còn cách nào khác đành phải ôm mặt hắn quay lại phía mình, đoạn, múc một thìa cháo thơm phức lên thổi.

Đưa thìa tới tận miệng rồi mà hắn vẫn ngây ngốc không ăn, bảo hắn mở miệng ra hắn lại không nghe thấy, người kia cầm thìa suy nghĩ vài giây, xong nhất quyết đưa vào miệng mình luôn. Và rồi, cái miệng nhỏ còn ngậm đầy cháo từ từ, từ từ áp sát lại bờ môi mỏng khô ran của hắn, bàn tay mềm mại dịu dàng bóp nhẹ ép hắn hé mở hàm răng còn đóng chặt.

Chuyện gì phải xảy ra thì sẽ xảy ra.

Hắn tuy sốt đến ngớ ngẩn mơ hồ nhưng cũng cảm nhận được, người kia đang bón cháo cho mình. Hắn tuy sốt đến ngớ ngẩn mơ hồ nhưng cũng cảm nhận được, người kia dùng phương thức gì bón cháo cho mình. Vì người kia đang chuyên tâm bón cháo, bờ môi mềm mại sớm đã thêm ướt, nên hắn tranh thủ liếm nhẹ một cái cũng không thèm để ý. Vì người kia đang chuyên tâm bón cháo, chỉ tập trung chuyện hắn có ăn hết tô cháo bản thân bỏ công nấu hay không, nên hắn tranh thủ dùng lưỡi tấn công một chút cũng không thèm để ý.

Tóm lại, hắn sốt nhưng vẫn còn minh mẫn lắm, vẫn tranh thủ chiếm tiện nghi, ăn đậu hũ của người ta được.

Mà người ta chỉ một lòng lo cho hắn, nên cái gì cũng không thèm để ý.

Bón cháo xong thì lại bón thuốc, vì trẻ ngoan phải uống thuốc, không uống thuốc sẽ không khỏi bệnh, thế nên người ta lại ngậm thuốc, ngậm nước bón cho hắn, hắn lại tranh thủ liếm mút vài cái. Thiệt là đại công tử biến thái gian manh! Bón thuốc xong sợ hắn thấy đắng, lại nhẹ nhàng nhét vào miệng hắn một viên kẹo ngọt, thế nên hắn lại tranh thủ mút ngón tay người ta một chút.

Rồi thì tới giai đoạn lau người cho hắn, rất dịu dàng, rất mát lạnh, rất dễ chịu. Nhưng trong lòng hắn gào thét, hắn không muốn cái khăn nhúng ướt đâu, hắn chỉ muốn da thịt người ta chạm vào hắn thôi!!!

Đại công tử khỉ đầu heo siêu cấp biến thái Vương Thiên Minh, được người ta chăm sóc tận răng, trong tâm trạng bứt rứt khó chịu cũng dần chìm vào giấc ngủ.

Khuya hôm đó, hắn hạ sốt.

Vừa thức dậy, chưa kịp mở mắt ra đã cảm giác được một thân mình mềm mại và mát lạnh dễ chịu đang áp vào mình, hắn thấy hạnh phúc không để đâu cho hết. Lại nhớ đến chiều nay người ta chăm sóc, o bế mình từng li từng tí, hắn vui mừng tới mức trái tim nhảy nhót, nhảy một cái nhảy phắt ra ngoài luôn, vậy là chống tay, nghiêng người qua ngắm nhìn.

Người ấy của hắn, lúc ngủ cũng thật xinh đẹp. Làn da trắng, mái tóc nâu đen hơi xoăn nhẹ xõa tung, vắt trên gò má mềm mịn. Đôi mắt kia lúc mở ra có chút vô tâm vô tính, dù là nhiều khi cũng trao cho hắn bao ánh nhìn dịu dàng, nhưng thời điểm này càng thật dịu dàng, thật xinh đẹp, đem lại cho hắn cảm giác ấm áp không thể nào tả nổi. Tay hắn nhẹ đưa, hất một lọn tóc đang chiếm đóng nơi đôi mắt ấy, không tự chủ được lại dịch xuống sống mũi thẳng cao, rồi chạm vào bờ môi mềm mại. Nhớ lại cái cách người ta cho hắn ăn lúc chiều, hai má hắn đỏ rần lên, nhưng trái ngược với vẻ ngượng ngùng của da mặt, hắn vẫn dày dạn cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi ấy.

Hôn một cái không đủ, hắn liếm liếm môi, lại làm thêm cái nữa, thêm cái nữa, cuối cùng chỉ chạm môi nhẹ nhàng thôi không được, hắn quyết định làm tới, đưa lưỡi càn quấy khoang miệng của người ta, gây nên một loạt tiếng động mờ ám. Người kia vẫn không tỉnh dậy, mặc cho hắn làm loạn, thậm chí đang mơ ngủ nên cũng đưa lưỡi ra quấn quýt đáp lại hắn.

Kết quả là, giới hạn chịu đựng của ai đó đã bị thách thức, hàng rào cuối cùng của lý trí đã bị phá vỡ, hắn bò dậy trèo lên trên người kia, chơi tới cùng luôn!

Dĩ nhiên, người kia bị phá tới vậy, nếu còn ngủ thì quả là thần kinh thép. Nhưng mà, Thiên Minh hắn là ai, thức rồi hắn vẫn đè ra ăn được tuốt, lại còn rất vô tư thản nhiên đổ tội cho người ta.

Vậy nên, kết quả cuối cùng nhất nhất của một lần đại công tử bị sốt, chính là người yêu công tử sáng hôm sau không cách nào bước ra khỏi giường nổi.

Hàn Vũ vô lực ôm cái hông và cửa sau bị quân địch tàn phá trầm trọng, lạnh lùng lên tiếng:

– Xách cái mông chó chết của cậu ra chợ mua đồ ăn sáng ngay cho tôi! Và từ giờ tới tháng sau cậu mà dám động cái móng heo chết tiệt đó vào tôi thì đừng trách sao tôi vô tình, rõ chưa?!

Đại công tử tiu nghỉu cụp đuôi mở cửa đi ra, chưa vội đóng cửa mà còn nịnh nọt hỏi với một câu:

– Anh muốn ăn trái cây gì không, em mua?

Chỉ để nhận lại cái gối cùng hai chữ: “Cút ngay!” ném vào mặt.

Đến là tội nghiệp.

———-s2———-

End of bonus chapter.

Part III của bộ truyện Be brave, dear Lovebirds!

Phần này là câu chuyện của Lê Phạm Yến Oanh và Vũ Trọng Tiến.

Short preview:

Khi một fangirl nhìn thấy hai anh chàng đi với nhau, thân thiết tình tứ với nhau, cô ta sẽ cáp họ thành một “couple” và bắt đầu tưởng tượng ra một câu chuyện tình yêu trong mơ – có thể lãng mạn, có thể quyến rũ, có thể lâm li bi đát hoặc đủ thứ tình tiết hết sức… ngàn chấm, tùy theo lượng fristy mà cô ta đã tiêu thụ.

Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra khi một fangirl vừa hồng phấn lại vừa bị cuồng phát hiện ra xung quanh mình đột nhiên xuất hiện một “couple” rất tiềm-năng, cực kỳ thân thiết thân mật tình tứ và rất nhiều dấu ba chấm nữa? Và điều tuyệt vời hơn, anh chàng – mặc định là – seme lại rất “chuẩn mực”, theo một tiêu chuẩn “chuẩn mực” tự sinh-tự diệt-tự hiểu-tự thân vận động (không hiểu thì biến mau vào xó kiểm điểm bản thân mình là cái thể loại fangirl như nào mau đi!!!) nào  đó?

Quyết định “bẻ thẳng thành cong” của cô nàng hồng phấn Yến Oanh đã nảy sinh như thế.

Chỉ là, “seme chuẩn mực” này, tuy có-vẻ rất hợp tác với cô, nhưng… ầy, cô cứ cảm thấy thế nào ấy… Chẳng lẽ, lại bị anh ta lừa cho một vố to mất tiêu rồi?

_ Author: Cỏ Dâu đại tiểu thư.

_ Rating: 17+ [tùy tình trạng của chương, sẽ bổ sung rating ở đầu chương].

_ Genres: Romance, Drama, Super natural, Stragedy,…

Toàn bộ nhân vật, tình tiết, bối cảnh trong truyện đều là SẢN PHẨM TƯỞNG TƯỢNG của riêng tác giả.

———-S2———-

Rating: 15+

Bao khổ đau ta phải chịu, tất cả đều bắt nguồn từ chàng. Bao thương tổn chàng đã mang, do ta gây ra hết thảy.

Hai chúng ta, ai đau đớn hơn, ai chịu đựng hơn, ta giờ cũng không phân biệt nổi nữa, chỉ là, ta muốn nói với chàng một điều này thôi: Lần gặp gỡ ấy, ta không hề hối hận. Yêu chàng chính là quyết định đúng đắn nhất cả đời ta.

———-s2———-

Hôm nay vẫn như mọi ngày, mặt đất vẫn mướt xanh, gió nhẹ vẫn ve vuốt vờn qua má, và thi thoảng, vài làn mây mỏng vẫn bồng bềnh trôi trước mặt. Nhưng dù vậy, đối với riêng cô thì hôm nay đặc biệt lắm lắm! Vì sao ư? Vì…

– Miêu Nhi – Mẹ dịu dàng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô – Con có nghe ta dặn không vậy? Đằng kia là ranh giới địa phận của tộc người và yêu, tuyệt đối không được vượt qua, con hiểu chứ?

Cô nhìn theo hướng Mẹ chỉ, thấy một cánh đồng rộng _ cô đoán vậy, vì từ đây tất cả những gì thu được vào mắt chỉ là một mảng lớn xanh rì _ mà phía tây cánh đồng có dãy rừng rậm vẻ âm u bao bọc.

Miêu Nhi thoáng rùng mình, xong nhẹ nhàng chắp tay, nhún chào Mẹ theo đúng lễ nghi rồi để đám mây dưới chân đưa mình rời đi. Trên đường xuống hạ giới, không quên biến thân trở lại nguyên hình là một con mèo nhỏ với bộ lông xù trắng muốt. Thật ra Mẹ cũng cho phép cô giữ dạng người xuống đây chơi, nhưng Miêu Nhi cảm thấy như vậy quá phiền phức. Mục đích chính của cô là rong chơi trong rừng với lăn lộn thỏa thích ngoài đồng cỏ _ những thứ trên thiên giới không có _ thế nên cứ làm mèo vẫn tốt hơn.

Miêu Nhi vừa đi vừa mường tượng ra bao điều cô sẽ khám phá hôm nay, chẳng hạn như hương hoa, hay cảm giác khi được nằm trên thảm cỏ xanh rì mà ngày nào cô cũng nhìn xuống với bao niềm ước ao, hy vọng. Nghĩ tới đó, đôi mắt không kìm được sáng lấp lánh, cũng vì thế, quên béng mất lời Mẹ dặn, đặt chân xuống cánh đồng cỏ ranh giới.

Cô dĩ nhiên không nhận ra đã đưa bản thân vào chỗ nguy hiểm, vẫn vô tư đùa nghịch đuổi chim bắt bướm, lăn lộn trên mặt đất cho đến khi mệt nhoài. Giũ nhẹ bộ lông trắng muốt đã vương vài bông hoa dại, Miêu Nhi vừa định nằm xuống nghỉ ngơi thì cái mũi hồng nhạt bé xíu bỗng ngửi ra mùi nguy hiểm, và đôi tai bắt được cử động rất khẽ từ lùm cỏ gần đây. Cô giật thót, rạp người cố giấu mình sau mấy ngọn cỏ cao vượt người, đầu óc quay cuồng tìm kế thoát thân.

– Cô bé, bây giờ mới trốn hình như hơi trễ đó.

Giọng nói trầm nghe rất êm tai. Miêu Nhi bình tĩnh lại đôi chút, tự nhủ, cô chơi giỡn ồn ào như vậy, có ai đến gần cũng không nhận ra, nếu kẻ đó thật sự muốn tấn công cô thì đã tấn công từ lâu rồi. Nghĩ thế, lá gan lại to ra đáng kể, cô đứng thẳng dậy, giũ nhẹ bộ lông xù rồi cố nói cho thật dõng dạc:

– Anh là ai, mau lộ diện đi!

Yên lặng một giây, sau lưng cô vang lên một tràng cười sảng khoái của kẻ đó. Tim Miêu Nhi tự dưng đập chệch một nhịp. Không phải cô chưa từng nghe con trai cười, chỉ là tiếng cười khùng khục của đại bàng khiến người ta nổi da gà, còn con thỏ cười eo éo đến chói tai. Giọng cười của Cha là hay nhất nhưng tiếng Người sang sảng, rất có uy. Còn kẻ này, giọng hắn trầm thấp, khi cười lại không thiếu cảm giác vui vẻ, điểm thêm chút ấm áp, dịu dàng khiến người ta ngơ ngẩn.

Miêu Nhi chầm chậm quay lại. Sau lưng cô là một thân hình cao lớn, bộ lông đen bóng, mềm mượt, đôi mắt màu lục nhạt sắc lẻm và đôi tai hơi bo tròn. Hắn là báo đen, một loài cùng họ mèo với cô, chắc sẽ không ăn thịt cô đâu nhỉ? Hắn toàn thân toát ra tà khí, hẳn thuộc yêu tộc, chắc sẽ không dại dột làm hại mèo tiên trên địa phận của tộc người đâu ha?

Tên báo đen nhìn cô đánh giá một chút, rồi lại phì cười:

– Này cục bông, cô bé đang làm gì trên địa bàn của tôi vậy?

Đầu Miêu Nhi nổ bùm một tiếng, hắn hắn hắn dám gọi cô là cục bông? Cô nhìn xuống bàn chân bé xíu phủ lông trắng muốt của mình, lại liếc sang kẻ đối diện, thầm than, hình như so với hắn, cô chính xác là một cục bông gòn không hơn không kém.

Nhưng mặc kệ chênh lệch thấy rõ về ngoại hình, cô nhất định không để lép vế đâu! Hất mặt lên nhìn hắn, ui, mỏi cổ quá, cố nheo mắt lại ra vẻ nguy hiểm, bước chân phải lên một bước.

– Cục bông gì mà cục bông! Tôi có tên đàng hoàng, tôi tên là Miêu Nhi!

Đương nhiên dáng vẻ cố làm gân của Miêu Nhi lọt vào mắt báo đen lại thành ra rất buồn cười, cứ như một cục bông gòn rung rung muốn bay trong gió, khiến hắn càng muốn chọc ghẹo cô hơn. Hắn nhẹ nhàng nhích chân tiến sát lại cô một tí, cúi đầu xuống nhìn cô một tẹo, thế là Miêu Nhi theo phản xạ nhảy giật lùi bốn năm bước, người run rẩy. Hắn duỗi thẳng người, cô co chân muốn chạy. Hắn thoải mái nằm xuống thảm cỏ êm ái, cô sợ hãi đứng im không dám cử động.

Báo đen buồn cười nhìn cô một lát, bàn chân cào cào lên ngọn cỏ non xanh, thấy cô cũng hơi tội nghiệp mới dịu giọng nói:

– Nơi này không dành cho mèo tiên như cô đâu cô bé, mau về nhà đi.

– Ai-ai bảo tôi không được tới đây, anh đừng tưởng tôi ngốc, đây là địa phận của nhân tộc, quỷ tộc như anh lấy quyền gì cấm tôi?

Báo đen phì cười, lại nhẹ nhàng cất chất giọng êm ái của hắn, làm Miêu Nhi hơi run rẩy:

– Cánh đồng này đúng là địa phận của nhân tộc, nhưng cô cũng thấy gần đây không có làng mạc nào, phải chứ?

Miêu Nhi lia mắt ngó quanh, quả là vậy. Lại nghi hoặc nhìn hắn.

Báo đen cười khẽ, tiếp tục:

– Vì nơi này tà khí quá nặng, họ không ở nổi.

Miêu Nhi nghiêng đầu tự nhủ, cô chơi cả ngày trời ở đây rồi, có sao đâu?

Dường như đọc được suy nghĩ của cô, báo đen hừ một tiếng trong cổ họng:

– Cô là mèo tiên, đương nhiên không bị ảnh hưởng. Tuy vậy, ở đây lâu vẫn rất nguy hiểm, cô nên ngoan ngoãn về nhà đi.

Về nhà? Còn lâu! Cô phải chờ mấy trăm năm trời rồi Mẹ mới cho xuống trần chơi, đâu phải cứ nói về là về dễ dàng như vậy? Miêu Nhi nhíu mày, nheo mắt, lại cố tỏ vẻ nguy hiểm hù dọa báo đen _ tiếc rằng hắn chỉ thấy bộ dạng xù lông này của cô vừa buồn cười vừa đáng yêu. Cô gầm gừ vài tiếng trong họng _ vào tai báo đen chỉ còn là tiếng rên rỉ như muỗi kêu và rất, haha, gợi tình. Thấy chưa ăn thua, cô còn bật bộ móng nhỏ xíu ra thủ thế, dù so với bộ móng dày, cứng và sắc nhọn của báo đen thì móng mèo tiểu thư như cô chỉ đáng đồ chơi. Nhe nanh múa vuốt một hồi mà đối phương vẫn bình chân như vại, nằm vẫy đuôi khều cỏ, cô bực bội thu móng thả người xuống cỏ luôn.

– Tôi không về đấy, xem anh làm gì được tôi.

Hắn nheo mắt lườm, làm mấy sợi lông tơ trên người cô được dịp dựng đứng lên, nhưng cô vẫn ngoan cố nằm đấy. Báo đen bất lực thở dài.

– Này cục bông…

– Miêu Nhi.

– Cục bông ngốc, cô nên về đi.

Miêu Nhi hừ mũi.

– Không thèm nghe lời anh, đen thui.

Báo đen trợn tròn mắt, khi nãy còn run như cầy sấy, giờ lại cứng đầu thế cơ? Khổ nỗi, hắn không làm gì được cô thật _ hay nói chính xác hơn là _ vì hắn không muốn, nên mới không thể. Nếu hắn đã muốn, tội gì phải nhọc công khuyên cô nhỏ này quay về chứ? Thật là đau đầu!

Mặc kệ báo đen suy tính gì, Miêu Nhi vẫn nằm bẹp một chỗ. Cô không tin hắn đủ bền gan nằm đây cả ngày với cô! Thích thì chiều, chỉ cần tính mạng không bị đe dọa, cô chẳng sợ gì hết!

Đang mơ màng nghĩ, báo đen đã đến đứng trước mặt cô lúc nào không biết.  Hắn kề mặt sát mặt cô, Miêu Nhi giật thót nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh nhìn trả, chỉ là, hình như báo đen chẳng có ý định hù dọa gì cô. Hắn hít vào một hơi, thở nhẹ, nói bằng giọng dịu dàng hết sức có thể:

– Cô muốn chơi ở đây cũng được, tôi dẫn cô đi. _ chìa cho cô một cây sáo trúc, lại tiếp _ Cô đến cứ thổi sáo, chỉ cần nghe thấy tôi sẽ đến ngay. Nhưng nhớ, không có tôi thì không được đến đây.

Miêu Nhi bị chất giọng trầm ấm êm ái đó mê hoặc, ngơ ngẩn gật đầu. Ánh mắt báo đen mềm đi trông thấy:

– Trời cũng gần tối rồi, cô về đi, hôm khác lại đến.

Miêu Nhi lại ngơ ngẩn gật đầu, ôm cây sáo chuẩn bị quay đi, chợt nhớ ra gì đó, nhìn báo đen hỏi khẽ:

– Tên của anh…?

– Huyền Phong.

Miêu Nhi hài lòng trở về.

Thật ra lúc hứa với cô là sẽ dẫn cô đi chơi, Huyền Phong chỉ muốn mau mau chóng chóng đuổi cô nhóc về cho mau, hắn đâu có ngờ cô mèo ngốc ấy lại tin hết những lời của hắn, ngày nào cũng xuống tìm hắn, kiên nhẫn ngồi chờ cho đến khi hắn chịu xuất hiện. Hắn cũng đâu ngờ bản thân lại từ từ trở nên quen thuộc với sự tồn tại của một cục bông gòn nhỏ nhắn mềm mại bên mình, tới mức không muốn rời xa.

Và Huyền Phong cũng không ngờ được, lần gặp gỡ này đã thay đổi số phận của hắn, cũng như của cô, khiến chúng gắn với nhau mãi mãi…