Tag Archive: Novel


Part IV của bộ truyện Be brave, dear Lovebirds!

Phần này là câu chuyện của Trần Hàn Vũ và Vương Thiên Minh.

Short preview:

Cố chấp yêu thì sẽ thế nào, cố chấp hận rồi sẽ ra sao? Ngay từ đầu không ai đáng bị tổn thương, nhưng sự cố chấp đã làm thương tổn cả hai. Cứ dần dần lún sâu vào con đường đó, liệu ai sẽ nhìn ra sai lầm mà dừng lại chứ?

“Tôi vẫn yêu cậu, thế thì đã sao? Tôi yêu cậu không có nghĩa tôi sẵn sàng để cậu giày vò thêm lần nữa.

Sức chịu đựng của con người cũng chỉ có giới hạn mà thôi.”

———-s2———-

A/N: Thực hiện lời hứa với mọi người, bạn Cỏ Dâu bắt đầu khởi động project viết A2LC?! dark ver, tuy là đã trễ hẹn tận 4 tháng. Thật ra theo dự định ban đầu của bạn, Be brave, dear Lovebirds! chỉ có hai quyển thôi, nhưng dần dà ý tưởng nhiều quá lại sinh ra thểm những quyển khác nữa. Bạn rất cáo lỗi cùng mọi người là part I với part II viết chưa xong đã ham hố giới thiệu part III, part IV, nhưng sự thật câu chuyện của tụi nó đã hoàn chỉnh trong đầu bạn rồi, chỉ khó nhất cái khâu viết ra thành lời.

Nguyên nhân bạn nảy ra ý tưởng này, là do một lần suy nghĩ về cái kết của A2LC?!. Bạn tự hỏi mình, sau khi lớn hơn liệu hai đứa nhỏ sẽ như thế nào, sẽ đối với nhau ra sao, rồi tự đó lại nảy ra ý nghĩ: Nếu đến tận lúc ấy tụi nó mới gặp nhau, thì liệu kết thúc sẽ khác chứ? Và, a-lê-hấp, một mớ ý tưởng ngược quằn quại [và, rất nhiều H =))] ào ạt tuôn ra trong đầu bạn.

Vì mọi người biết đấy, càng lớn con người ta lại càng cố chấp, càng nhút nhát hơn thêm. Càng lớn, người ta lại càng có xu hướng tổn thương nhau nhiều hơn.

Thế là bạn quyết định sẽ viết dark ver cho A2LC?!, không chỉ nhằm mục đích rèn luyện skill cho bản thân bạn, không chỉ vì pink ver quá dễ thương quá sến quá hường, mà còn một phần to lớn vì bạn yêu hai đứa nhóc này, và bạn không muốn sớm chia tay bọn nó chỉ sau một quyển duy nhất.

Cho nên là, mong nhận được sự ủng hộ của mọi người! Dạo này lên đại học rồi, rất là bận, bận đủ thứ, nhưng bạn sẽ cố gắng không bỏ rơi mấy đứa con bảo bối tâm can của mình. Cảm ơn sự yêu quý mọi người dành cho bạn trong suốt thời gian qua!

Hôm nay rảnh rỗi [nói thế thôi chứ không rảnh lắm đâu *cười*] bạn đi xem dominant planets của mấy đứa con thử xem sao, và phát hiện ra một chuyện rất hay: Con bé Chi là OPP!!!

Ai quen bạn lâu chắc cũng biết, bạn tương đối khoái tìm hiểu chiêm tinh, nhưng bạn không chuyên sâu về hiểu biết nói chung, mà chỉ chủ yếu quan tâm đến yếu tố hiểu biết con người thôi – bạn là một đứa khá nghiện việc tìm hiểu bản thân mình. Và bạn cũng tự nhận mình tương đối khác người – đại khái là – cực kì vui khi phát hiện ra máu mình type AB, và càng vui hơn khi trong số ba dominant planets của mình có tồn tại Neptune [Hải Vương tinh]. *cười to*

Thế nên khi nhìn cái kết quả tính của trang astro, nhìn thấy ba dominant planets của con bé Chi lần lượt là Uranus, Neptune với Pluto thì phản ứng của bạn là vui đến phát điên và chạy lên facebook khoe liền tại chỗ. =)) Kể ra thì con bé Chi ban đầu bạn xây dựng là một con bé Xử Nữ rất bình thường, sẽ nổi sóng khi có gió, dịu dàng khi bình lặng và ưa sự bình ổn. Bất cứ mặt nào trong tính cách của con bé đều có một chữ bình.

Nhưng mà, bằng linh cảm của một bà mẹ, càng ngày bạn càng cảm thấy mình đã đi lệch hướng mất rồi. Thậm chí vừa rồi thử vẽ minh họa con bé, nó không giống Xử Nữ một tí nào luôn. Và bây giờ sự thật chứng minh, con gái bạn nó là kiểu người ngoài hành tinh!!!

Và bạn cực kỳ hạnh phúc với tự hào vì điều đó.

Kể ra, bạn luôn tiếc nuối mong muốn có thêm một hành tinh trội là Uranus hoặc Pluto để làm OPP, mà không có…

À, ngoài ra còn có một phát hiện nho nhỏ nữa, thằng bé Vũ cũng có một trong số ba hành tinh trội là Pluto, và, O.M.G, bạn cũng cực kỳ hạnh phúc nha! Và một phát hiện nho nhỏ nữa, nhưng phát hiện này làm bạn tương đối rầu, là hai thằng con trai đáng cưng nựng của bạn, thằng Minh với thằng Phong, lại có dominant planets khá bình thường, không có hành tinh vành ngoài nào cả. :'( Dù là trước hay sau khi bạn thay đổi số tuổi của tụi nó thì kết quả vẫn vậy. :'(

Với lại, bạn chợt nhớ ra vẫn chưa chế ngày tháng năm sinh cho nhóc Tiến với nhóc Oanh, một ngày nào đó rảnh sẽ làm.

Mà bạn có một linh cảm mãnh liệt là thằng nhóc Tiến sẽ là Ma Kết, nhóc Oanh là Song Ngư. :))

BEAUTIFUL DISASTER [Thảm họa đẹp tươi]

A novel by Jamie McGuire

Translation by Cỏ Dâu đại tiểu thư.

RATING: 18+

Truyện TUYỆT ĐỐI không dành cho lứa tuổi 18-. Có nội dung bạo lực, khiêu dâm và một số từ ngữ tương đối nặng. Nếu bạn không đủ tuổi đọc, đề nghị click back. Nếu bạn không phù hợp với thể loại này, cũng xin mời click back.

_ Genres: Drama, Romance, School Life, Smut, …

_ Status [bản gốc]: Completed. [21 chapters]

Mọi người sẽ thấy sự biến mất kỳ lạ của chương 13 và sự thay thế của chương 14, nhưng đừng lo, không ai bỏ lỡ mất bất cứ thứ gì đâu, và bạn sẽ giải thích khi dịch đến chương 14.

_ Status [bản dịch]: Ongoing.

_ T/N: Xin chào, hôm nay bạn Cỏ Dâu quyết định lấn sân sang lĩnh vực biên dịch, cũng là ngành học tương lai của bạn. Vì là bản dịch đầu tay nên quyết định chọn một quyển bình bình, ngắn ngắn và đơn giản một chút. Nói vậy cho màu mè chứ thật ra là vì nó là cuốn truyện bản Eng duy nhất bạn có ở nhà [=))]. Mong là bạn sẽ theo được bộ này tới cuối cùng, cũng như sẽ có người ủng hộ bạn tới cuối cùng *cười*. Vậy, ừm, mọi người hãy enjoy nhé, nếu có thể *cười*. À và nếu mọi người thích cách dịch truyện của bạn, thì hãy giới thiệu với bạn truyện gì đó hay hay để bạn dịch ngay sau khi hoàn thành cuốn này nhé *cười*.

Thêm nữa, đây là lần đầu tiên bạn dịch tiểu thuyết, nên dù đã có kinh nghiệm dịch show và manga trước đó thì cũng không tránh khỏi sai sót, nếu chưa kể đến vốn từ vựng và tiếng lóng Anh văn chưa rộng, thế nên bạn rất chào đón bất cứ góp ý nào về dịch thuật nhé, cảm ơn trước nha ~ *bắn tym chíu chíu*

_ Giới thiệu:

Cô nàng Abby Abernathy mới rất ngoan ngoãn. Cô ấy không nhậu nhẹt, cũng chẳng chửi thề, và có vừa đủ cardigan (*) trong tủ quần áo. Abby cho rằng cô đã giữ một khoảng cách kha khá với quá khứ xấu xa, nhưng ngay khi vừa đặt chân vào khuôn viên trường đại học cùng cô bạn thân America, con đường đến khởi đầu mới toanh của cô lập tức bị thách thức bởi Tình-một-đêm-di-động của đại học Eastern.

Travis Maddox, thon gọn, hình xăm  đầy mình, chính xác là tất cả những gì Abby cần – và muốn – tránh xa. Hắn ta dành cả đêm gom tiền trên võ đài đô vật, và sống như một anh chàng quyến rũ tại trường đại học vào ban ngày. Mặc dù vậy, cách Abby chống cự lại sự quyến rũ của hắn đã làm Travis hứng thú. Hắn lôi kéo cô vào cuộc đời hắn bằng một vụ cá cược nho nhỏ. Nếu Travis thua, hắn phải từ bỏ lối sống buông thả trong vòng một tháng. Ngược lại, nếu Abby thua, cô bắt buộc dọn vào trong căn hộ của Travis cũng với cùng thời lượng như thế.

Dù sao chăng nữa, Travis cũng không ngờ được rằng hắn đã gặp phải một đối thủ xứng tầm. (**)

_ Copyright: Bản quyền của Beautiful Disaster hoàn toàn thuộc về tác giả cũng như đơn vị xuất bản và phát hành. Bạn Cỏ Dâu chỉ đơn thuần là độc giả mua sách về và dịch ra theo ý thích, không nhằm mục đích thương mại. Bản dịch này được chia sẻ miễn phí trên wordpress cá nhân của bạn. Yêu cầu không repost dưới mọi hình thức, để credit cũng vô dụng. Nếu cảm thấy muốn chia sẻ bản dịch của bạn Cỏ Dâu, có thể share link đến nhà riêng của bạn.

Và đây cũng sẽ là nơi duy nhất bạn Cỏ Dâu post bản dịch này, nếu mọi người gặp bản dịch ở bất cứ đâu, hay bị yêu cầu phải trả tiền để đọc bản dịch, dù đối phương có dùng tên của bạn Cỏ Dâu thì cũng xin thông báo một tin buồn, các bạn đã bị lừa. Dù không biết việc này có xảy ra với bạn Cỏ Dâu hay không cũng nói trước, nếu các bạn tìm thấy bản dịch này ở bất cứ chỗ nào khác, mong các bạn hãy báo lại cho bạn Cỏ Dâu nhé *cười*.

———-s2———-

(*): Dành cho những bạn chưa biết, đây là cardigan: http://en.wikipedia.org/wiki/Cardigan_(sweater)

http://i.stpost.com/peregrine-by-jg-glover-cable-cardigan-sweater-peruvian-merino-wool-for-women-in-denim~p~4792p_01~1500.3.jpg

(**): Nguyên gốc ở đây là “Travis has no idea that he has met his match.” Chữ “match” trong câu này có thể hiểu là “đối thủ”, hay “bạn đời” đều được. Nhưng bạn nghĩ hàm ý của tác giả ở đây là cả hai vai trò đó, nhất là khi Abby cũng không phải “tay mơ”. [Mọi người sẽ hiểu ý bạn là gì sau khi đọc tới đoạn cần đọc thôi *cười*] Vì lý do đó cho nên bạn đã chọn cụm từ như phần giới thiệu, và để in nghiêng. Cũng như trong bản gốc, mọi người thích hiểu theo ý nào thì hiểu.

Dành tặng cho Mike Tennant. Cố gắng vượt qua năm 12 nhé, chúc cho em được nhiều tốt đẹp và hạnh phúc như hai đứa con ngố của chị :x

———-s2———-

A/N: Chào mọi người, lâu rồi không thấy bạn Cỏ Dâu update, mọi người có ai nhớ bạn hông? (*´∀`*) Nhớ bạn hay là nhớ mấy đứa con của bạn? (*´∀`*)

Theo như hai cái post nhật ký bằng tiếng Anh thì mọi người chắc cũng biết rồi ha, hai ba hôm nay bạn Cỏ Dâu đang bệnh. Tối qua bị hơi nặng, thế là tự nhiên nghĩ ra ý tưởng cho cái side story này, viết liền luôn. (*´∀`*) Vài bạn chắc sẽ hỏi, “vậy sao không viết chương 7 cho người ta, chờ lâu quá rồi” thì nhân đây bạn xin trả lời luôn, bạn là kiểu viết theo cảm hứng, tức là không có cảm hứng thì viết sẽ như đống s*** và bạn bảo đảm là mọi người sẽ không muốn đọc cái mớ hổ lốn bạn cố rặn ra khi trời không chiều lòng người đâu. o(╥﹏╥)o Bản thân bạn cũng ghét cái tính này lắm [nghĩ sao mà mấy tháng trời không xong nổi 1 chương, thế thì làm sao xong mà qua truyện mới??? o(╥﹏╥)o] nhưng bạn sửa hoài chưa được, nó cứ ỳ ra mãi thế… o(╥﹏╥)o

Nói chung, tóm lại là bạn mong mọi người thông cảm với bạn và nếu yêu quý bạn [hoặc chỉ yêu quý con bạn thôi chứ ghét bà mẹ trẻ này cũng được o(╥﹏╥)o] thì hãy tiếp tục theo dõi và ủng hộ bạn nhé?(●´∀`)ノ♡

À bạn đã đưa ra quyết định sẽ sửa tuổi của Thiên Minh và Xuân Phong lên hơn Hạ Chi 1 tuổi nhé, nên có một số chi tiết nhỏ trong các chương trước bạn sẽ sửa [giờ vẫn chưa sửa \(//∇//)\]. Thật ra thay đổi này cũng không ảnh hưởng gì lớn lên A2LC?!, vì có cho lên thì nhóc Thiên Minh vẫn nhỏ tuổi hơn người đẹp của nó, nhưng bạn vẫn nói lại cho mọi người biết. \(//∇//)\

Về phần chương 7, bạn vẫn đang trong giai đoạn viết và sửa lại vì chưa hài lòng, nhân đây khẳng định luôn là bạn sẽ không bao giờ drop truyện này nhé! (●´∀`)ノ♡ Trong suốt thời gian từ lúc mới tập tành viết đến giờ, bạn chỉ drop duy nhất hai truyện trong tổng số 20 fics bạn đã sinh hoặc đang thai nghén. Và vì bạn dành tình cảm cũng như hy vọng rất lớn cho truyện này nên chắc chắn bạn sẽ không drop đâu. (●´∀`)ノ♡

Và, câu chuyện trong side story này diễn ra sau khi cặp đôi hạnh phúc của chúng ta đã đến với nhau… (´ ▽`).。o♡

———-s2———-

Rating: 17+

———-s2———-

Thiên Minh bị sốt rồi.

Hắn nghĩ hoài không ra vì sao bản thân lâm vào tình trạng này. Đầu óc hắn mông lung, tất cả dường như chỉ còn là một mảnh trắng xóa. Hắn thấy toàn thân nóng rẫy, bứt rứt khó chịu, cơ bắp đau nhức, cả hơi thở thoát ra cũng nóng như lửa đốt.

Cổ họng khô khốc. Cố mở to mắt nhưng chỉ thấy làn hơi nước mờ mịt bao phủ. Hắn vươn tay, hắn muốn gọi ai đó, bất cứ ai cũng được, nhưng bàn tay chỉ nhấc lên được một chút rồi lại yếu ớt rơi phịch xuống đệm.

Cố há miệng gọi tên người kia, lại chẳng có thanh âm nào thoát ra ngoài tiếng thở dài. Cổ họng khô rát, đắng ngắt.

Bất chợt có bàn tay mát lạnh dịu dàng đặt lên vầng trán nóng hầm hập của hắn. Bàn tay mềm mại, cảm giác dễ chịu thân thuộc. Thiên Minh không kiềm lòng được, dán hẳn vào lòng bàn tay người ấy mà dụi dụi cọ cọ, mặt cũng tự giác trưng ra biểu cảm nịnh nọt với chủ nhân của bàn tay kia. Nhìn thấy dáng vẻ khó tả trước mặt, người ấy cũng chỉ biết phì cười.

– Đúng là đồ trẻ con.

Bàn tay mát lạnh kia nhấc khỏi trán hắn, thay thế bằng miếng dán hạ sốt, hắn nuối tiếc cảm giác mềm mại đó, phồng má bĩu môi giận dỗi, hai hàng chân mày rậm cũng nhăn tít lại. Người kia không để tâm, bẹo má hắn một cái rồi vòng tay ôm xốc hắn ngồi dậy, để tựa lên mình. Được dựa vào cơ thể mát lạnh, mềm mại ấy mà không còn sức ôm ấp, hắn chỉ đành vùi mặt nơi hõm cổ người kia cọ cọ dụi dụi, dụi tới mức cổ ai đó đỏ rần, đỏ tới tận mang tai. Người kia bất lực vỗ vỗ lưng hắn, dịu dàng thì thầm với hắn một câu.

– Ngoan nào.

Nói rồi dựng gối nằm hắn lên, đỡ hắn ngồi tựa vào đấy, lại vuốt nhẹ một cái lên cái bản mặt đang sưng sỉa của hắn. Hắn không mở mắt ra nổi, cũng quá mệt để có thể mở miệng cất lời nào, nhưng hắn cảm nhận được người ấy đang ngắm nhìn hắn, và khuôn miệng xinh xắn với đôi môi mềm mại kia hẳn đang nở nụ cười hết sức dịu dàng.

Hắn sốt tới mức cả hai tai cũng cảm thấy mơ hồ, người ấy dường như đã nói gì với hắn, nhưng hắn chỉ lờ mờ nghe được mấy chữ cháo, ăn, thuốc. Hắn ngây ngốc hướng mặt về phía người ta. À, nhưng đó là hắn nghĩ thế thôi, thật ra người ta đang ngồi hướng ngược lại cơ. Người ấy lại phì cười, không còn cách nào khác đành phải ôm mặt hắn quay lại phía mình, đoạn, múc một thìa cháo thơm phức lên thổi.

Đưa thìa tới tận miệng rồi mà hắn vẫn ngây ngốc không ăn, bảo hắn mở miệng ra hắn lại không nghe thấy, người kia cầm thìa suy nghĩ vài giây, xong nhất quyết đưa vào miệng mình luôn. Và rồi, cái miệng nhỏ còn ngậm đầy cháo từ từ, từ từ áp sát lại bờ môi mỏng khô ran của hắn, bàn tay mềm mại dịu dàng bóp nhẹ ép hắn hé mở hàm răng còn đóng chặt.

Chuyện gì phải xảy ra thì sẽ xảy ra.

Hắn tuy sốt đến ngớ ngẩn mơ hồ nhưng cũng cảm nhận được, người kia đang bón cháo cho mình. Hắn tuy sốt đến ngớ ngẩn mơ hồ nhưng cũng cảm nhận được, người kia dùng phương thức gì bón cháo cho mình. Vì người kia đang chuyên tâm bón cháo, bờ môi mềm mại sớm đã thêm ướt, nên hắn tranh thủ liếm nhẹ một cái cũng không thèm để ý. Vì người kia đang chuyên tâm bón cháo, chỉ tập trung chuyện hắn có ăn hết tô cháo bản thân bỏ công nấu hay không, nên hắn tranh thủ dùng lưỡi tấn công một chút cũng không thèm để ý.

Tóm lại, hắn sốt nhưng vẫn còn minh mẫn lắm, vẫn tranh thủ chiếm tiện nghi, ăn đậu hũ của người ta được.

Mà người ta chỉ một lòng lo cho hắn, nên cái gì cũng không thèm để ý.

Bón cháo xong thì lại bón thuốc, vì trẻ ngoan phải uống thuốc, không uống thuốc sẽ không khỏi bệnh, thế nên người ta lại ngậm thuốc, ngậm nước bón cho hắn, hắn lại tranh thủ liếm mút vài cái. Thiệt là đại công tử biến thái gian manh! Bón thuốc xong sợ hắn thấy đắng, lại nhẹ nhàng nhét vào miệng hắn một viên kẹo ngọt, thế nên hắn lại tranh thủ mút ngón tay người ta một chút.

Rồi thì tới giai đoạn lau người cho hắn, rất dịu dàng, rất mát lạnh, rất dễ chịu. Nhưng trong lòng hắn gào thét, hắn không muốn cái khăn nhúng ướt đâu, hắn chỉ muốn da thịt người ta chạm vào hắn thôi!!!

Đại công tử khỉ đầu heo siêu cấp biến thái Vương Thiên Minh, được người ta chăm sóc tận răng, trong tâm trạng bứt rứt khó chịu cũng dần chìm vào giấc ngủ.

Khuya hôm đó, hắn hạ sốt.

Vừa thức dậy, chưa kịp mở mắt ra đã cảm giác được một thân mình mềm mại và mát lạnh dễ chịu đang áp vào mình, hắn thấy hạnh phúc không để đâu cho hết. Lại nhớ đến chiều nay người ta chăm sóc, o bế mình từng li từng tí, hắn vui mừng tới mức trái tim nhảy nhót, nhảy một cái nhảy phắt ra ngoài luôn, vậy là chống tay, nghiêng người qua ngắm nhìn.

Người ấy của hắn, lúc ngủ cũng thật xinh đẹp. Làn da trắng, mái tóc nâu đen hơi xoăn nhẹ xõa tung, vắt trên gò má mềm mịn. Đôi mắt kia lúc mở ra có chút vô tâm vô tính, dù là nhiều khi cũng trao cho hắn bao ánh nhìn dịu dàng, nhưng thời điểm này càng thật dịu dàng, thật xinh đẹp, đem lại cho hắn cảm giác ấm áp không thể nào tả nổi. Tay hắn nhẹ đưa, hất một lọn tóc đang chiếm đóng nơi đôi mắt ấy, không tự chủ được lại dịch xuống sống mũi thẳng cao, rồi chạm vào bờ môi mềm mại. Nhớ lại cái cách người ta cho hắn ăn lúc chiều, hai má hắn đỏ rần lên, nhưng trái ngược với vẻ ngượng ngùng của da mặt, hắn vẫn dày dạn cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi ấy.

Hôn một cái không đủ, hắn liếm liếm môi, lại làm thêm cái nữa, thêm cái nữa, cuối cùng chỉ chạm môi nhẹ nhàng thôi không được, hắn quyết định làm tới, đưa lưỡi càn quấy khoang miệng của người ta, gây nên một loạt tiếng động mờ ám. Người kia vẫn không tỉnh dậy, mặc cho hắn làm loạn, thậm chí đang mơ ngủ nên cũng đưa lưỡi ra quấn quýt đáp lại hắn.

Kết quả là, giới hạn chịu đựng của ai đó đã bị thách thức, hàng rào cuối cùng của lý trí đã bị phá vỡ, hắn bò dậy trèo lên trên người kia, chơi tới cùng luôn!

Dĩ nhiên, người kia bị phá tới vậy, nếu còn ngủ thì quả là thần kinh thép. Nhưng mà, Thiên Minh hắn là ai, thức rồi hắn vẫn đè ra ăn được tuốt, lại còn rất vô tư thản nhiên đổ tội cho người ta.

Vậy nên, kết quả cuối cùng nhất nhất của một lần đại công tử bị sốt, chính là người yêu công tử sáng hôm sau không cách nào bước ra khỏi giường nổi.

Hàn Vũ vô lực ôm cái hông và cửa sau bị quân địch tàn phá trầm trọng, lạnh lùng lên tiếng:

– Xách cái mông chó chết của cậu ra chợ mua đồ ăn sáng ngay cho tôi! Và từ giờ tới tháng sau cậu mà dám động cái móng heo chết tiệt đó vào tôi thì đừng trách sao tôi vô tình, rõ chưa?!

Đại công tử tiu nghỉu cụp đuôi mở cửa đi ra, chưa vội đóng cửa mà còn nịnh nọt hỏi với một câu:

– Anh muốn ăn trái cây gì không, em mua?

Chỉ để nhận lại cái gối cùng hai chữ: “Cút ngay!” ném vào mặt.

Đến là tội nghiệp.

———-s2———-

End of bonus chapter.

Part III của bộ truyện Be brave, dear Lovebirds!

Phần này là câu chuyện của Lê Phạm Yến Oanh và Vũ Trọng Tiến.

Short preview:

Khi một fangirl nhìn thấy hai anh chàng đi với nhau, thân thiết tình tứ với nhau, cô ta sẽ cáp họ thành một “couple” và bắt đầu tưởng tượng ra một câu chuyện tình yêu trong mơ – có thể lãng mạn, có thể quyến rũ, có thể lâm li bi đát hoặc đủ thứ tình tiết hết sức… ngàn chấm, tùy theo lượng fristy mà cô ta đã tiêu thụ.

Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra khi một fangirl vừa hồng phấn lại vừa bị cuồng phát hiện ra xung quanh mình đột nhiên xuất hiện một “couple” rất tiềm-năng, cực kỳ thân thiết thân mật tình tứ và rất nhiều dấu ba chấm nữa? Và điều tuyệt vời hơn, anh chàng – mặc định là – seme lại rất “chuẩn mực”, theo một tiêu chuẩn “chuẩn mực” tự sinh-tự diệt-tự hiểu-tự thân vận động (không hiểu thì biến mau vào xó kiểm điểm bản thân mình là cái thể loại fangirl như nào mau đi!!!) nào  đó?

Quyết định “bẻ thẳng thành cong” của cô nàng hồng phấn Yến Oanh đã nảy sinh như thế.

Chỉ là, “seme chuẩn mực” này, tuy có-vẻ rất hợp tác với cô, nhưng… ầy, cô cứ cảm thấy thế nào ấy… Chẳng lẽ, lại bị anh ta lừa cho một vố to mất tiêu rồi?

A/N: SURPRISE?!!!

Có ai thắc mắc, ngạc nhiên, bất ngờ, xúc động blah blah blah khi thấy bạn ra chương mới không ~? Bạn thì xúc động lắm đó, xúc động tại sao bản thân lại có cảm hứng viết vào cái thời điểm dầu sôi lửa bỏng này. Chuyện là, tuần sau, bạn sẽ thi tốt nghiệp, và tháng sau là thi đại học, ha ha ha (((o(*゚▽゚*)o)))

Được rồi, được rồi, bạn biết bạn rất liều, nhưng biết sao được đây (((o(*゚▽゚*)o))) Cái gì đến thì nó đến thôi (((o(*゚▽゚*)o)))

Mà mọi người thấy cái emo của bạn dễ thương hơm (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・

Đúng rồi, còn có cái này hay ho hơn, gần 18 năm trời bây giờ bạn mới biết khi dể khi dể chứ không phải khi dễ ((((;゜Д゜))) Bạn rất là rất là ngạc nhiên luôn ((((;゜Д゜)))

Thôi dài dòng văn tự vậy đủ rồi, bạn type chap mới đây ☆*:.。. o(≧▽≦)o .。.:*☆ Mọi người hãy đọc và enjoy nhé, coi như là một món quà nhỏ mừng hè của bạn ha ☆*:.。. o(≧▽≦)o .。.:*☆

———-s2———-

Rating: 15+

———-s2———-

Có một sự thật là khi chinh phục một ai đó, chỉ cần thực hiện thành công bước đầu tiên, những cơ hội tiếp cận khác sẽ đến tương đối dễ dàng.

Hay ít nhất, điều đó đúng đối với đồ-khỉ-đầu-heo-siêu-cấp-biến-thái Vương Thiên Minh của chúng ta.

Không không, tác giả không nói ngoa đâu! Bằng chứng là bây giờ Vương Thiên Minh công tử đang đứng ngơ ngác trong sân trường đại học của Vũ đấy thôi! (và dĩ nhiên, thu hút rất nhiều ánh nhìn phóng điện cùng vô vàn những đôi mắt hình trái tim)

Chuyện kể ra cũng tương đối… không dài dòng. Chẳng là, hôm qua thành công moi được câu “rảnh cứ tới chơi” từ miệng người đẹp, thế là bữa nay công tử rảnh, tới chơi thật.

Mà công tử thì có bao giờ bận đâu?

Công tử cũng phải nói số quá đỏ đi, đỏ thắm như ruột dưa đỏ, vừa đứng trước cổng nhà người đẹp, bàn tay heo chưa kịp bấm chuông đã thấy em vợ tương lai mặc đồng phục học sinh hớt hải chạy ra.

Dĩ nhiên, công tử hắn chưa hoang tưởng tới mức cho rằng em vợ tương lai chào đón mình.

Vừa thấy nhau là đã cau mày nhăn mặt nhệch miệng thì chào đón nỗi gì?

Nhưng hắn biết, từ hôm qua, thần may mắn đã quay sang ưu ái đại công tử hắn rồi…

———-s2———-

Trần Hạ Chi ở ngưỡng cửa nhìn thấy dáng vẻ bỡn cợt của đồ khỉ đầu heo biến thái nào đó đứng trước nhà mình, nhất thời không kìm chế được, toàn bộ cơ mặt đều nhăn nhúm hết: Đồ khó ưa đó lại tới ám anh em cô rồi! Nhưng mà cô đang thực sự, thực sự rất gấp!

Chỉ trách anh hai não cá vàng của cô. Rõ ràng hôm nay thuyết trình bài tập nhóm quan trọng như vậy, cô cũng đã dặn đi dặn lại, hỏi tới hỏi lui xem đã đầy đủ hết chưa, có quên gì không, tối hôm qua còn chu đáo viết hết những thứ cần đem ra tờ giấy nhớ nhỏ nhỏ xinh xinh, dán hẳn trên góc màn hình vi tính của anh, tóm lại, là đã cố gắng hết sức rồi. Vậy mà con người ngu ngơ đó vẫn quên! Mà còn quên thứ quan trọng nhất mới ghê chứ!

Cầm cái USB bọc nhựa đen đơn điệu trong tay, nắm đấm khẽ siết lại, Chi thở hắt một hơi: Coi như số cô xui xẻo! Muốn có chị dâu nhưng bà già đáng ghét nào đó mang danh nữ-thần-may-mắn lại mê tít ứng cử viên anh-rể-tương-lai của cô! Hậm hực lườm đồ khỉ đầu heo khó ưa kia cho đỡ tức tối ấm ức trong lòng, cô rút chìa khóa mở cổng, lạnh lùng nói với hắn:

Anh tôi không có nhà, muốn gặp thì đến trường ảnh đi. – đập “bộp” cái USB vào tay ai đó, lại tiếp – Đưa nó cho ảnh giùm, gấp lắm. Giờ tôi phải đi học.

Thiên Minh nheo nheo cặp mắt phượng, đã đến nhà, đã nói chuyện, đã cùng ăn cơm, sắp tới là đến trường, may mắn sẽ gặp bạn bè, sẽ thấy người đẹp học hành, làm việc. Chỉ hai ngày mà hắn được chứng kiến biết bao dáng vẻ của người đẹp, lại tường tận không ít lãnh địa riêng người ta chiếm giữ, thật tuyệt vời quá đi! Nhưng mà, vờ nghiêm mặt một chút, hắn nhìn Hạ Chi tỏ vẻ không hài lòng:

Cô em nhờ vả người khác bằng giọng điệu vậy à?

Chi lạch cạch khóa cổng, xong nhẹ nghiêng đầu sang, đôi mắt hai mí sáng lên một tia ranh mãnh. Cô cười nhạt:

Chẳng lẽ tôi dâng đầu mình lên miệng sư tử rồi còn phải lạy lục van xin với nó, “làm ơn ăn tôi” sao? Cảm ơn, tôi không bị M.

Nói rồi quay ngoắt, bỏ đi một nước không thèm nhìn lại. Cô sợ mình không kìm chế được lại giật lấy cái USB kia chạy đến đưa cho Vũ. Người ta sắp trễ học rồi đó! Cô không muốn bị lão bà bà chủ nhiệm lớp cằn nhằn này kia nữa đâu! Lần nào cũng nói đi nói lại mấy lời giảng đạo chán òm, hai lỗ tai bé bỏng của cô sắp bị lão bà bà nói đến chảy nhão ra cả rồi!

Tóm lại, nguồn cơn cớ sự chỉ từ cái USB bé bé nhựa đen, bề ngoài không có gì đặc biệt đang nằm gọn trong lòng bàn tay Thiên Minh đại công tử – khỉ đầu heo siêu cấp biến thái. Công tử ngắm nghía vật thể đen thủi kia một thôi, rút chiếc smartphone từ túi quần ra, tao nhã bấm số, tao nhã áp điện thoại lên tai, tao nhã hỏi một câu, sau cuối, tao nhã rời khỏi cổng nhà người đẹp, cặp môi hồng nhạt vẽ thành một đường cong hết sức chói mắt…

———-s2———-

Ngơ ngác nhìn xung quanh đôi chút, chừng như phát hiện ra điều gì, Thiên Minh lại nở nụ cười tươi rói cực kỳ hại người của hắn, vội vàng lách qua đám đông sinh viên tới một góc sân. Mặt hắn sáng rỡ, cất chất giọng ấm áp ngân nga đặc trưng:

– Chào anh Tiến.

Vũ Trọng Tiến mém chút phun sạch miếng bánh mì thịt trong miệng ra ngoài, vừa vuốt vuốt ngực nuốt xuống vừa ho khan: Anh mới nhắc cậu ta thôi mà, sao thiêng thế không biết!

Chưa kịp trả lời, cô gái ngồi cạnh đã cười mỉm chi, nheo nheo cặp mắt dài, giọng thánh thót chuông ngân sặc mùi nguy hiểm:

Em là Vương Thiên Minh? – cuối câu còn cố tình kéo một tí.

Vâng. – kẻ nào đó tỏ vẻ lễ phép đáp – Chị đây là?

E hèm – Trọng Tiến đằng hắng, ra dáng anh lớn vỗ nhẹ lên vai người kia – Lê Phạm Yến Oanh, bạn gái anh.

Thiên Minh lại cười tươi rói, lia mắt đánh giá. Cô gái này, nếu so với Hạ Chi thì hơi gầy, thấp bé hơn, da sạm màu hơn dù cũng có thể coi là trắng trẻo. Ngũ quan hài hòa, người cân đối nhưng quá ư là phẳng đi. Tóc đen nhánh, nhiều lại dài và thẳng, thả xuống tận hông. Tóm lại, khá dễ thương, như búp bê vậy, nhưng tạo một ấn tượng yếu ớt và chẳng có gì nổi bật. Chỉ là, giọng điệu chị ta dùng vừa mới đây thôi, khiến hắn ta phải kèm thêm một nhận xét khác.

Người này cũng không vừa đâu.

Hắn gật nhẹ đầu, nói câu chào với Yến Oanh rồi quay sang hỏi Trọng Tiến vấn đề quan trọng nhất hiện giờ:

Anh, khoa Công nghệ Thông tin đang học ở đâu vậy, Hạ Chi nhờ em đưa đồ cho anh Vũ.

Tiến tròn xoe mắt, con bé này dám giao trứng cho ác thật sao?, nhưng anh rồi cũng bật cười, không quên đập vài phát thân tình đau điếng lên lưng hắn.

Con bé Chi nó lại vội quá hóa ngốc thôi, kệ đi kệ đi, không gấp đâu. Thằng Vũ lúc nào chẳng có phương án dự phòng, giờ em vào chỉ làm phiền nó. – nói rồi kéo hắn ngồi xuống cạnh mình – Ở đây nói chuyện chút chơi.

Thiên Minh cố nén đau, nặn ra nụ cười kiểu đàn-em-dễ-thương với Tiến, rất tự nhiên yên vị cạnh anh, tiện thể cười chói sáng một cái với Yến Oanh bên kia.

Hôm nay chính là cơ hội ngàn vàng của hắn! Hắn thề, hắn hứa, dạ dày người đẹp hắn chưa nắm nổi, nhưng chắc chắn phải dụ khị được chân tay!

Trong khi công tử còn đang tự sướng, Vũ Trọng Tiến phải cực kì cố gắng nhịn cười vào bụng. Anh thừa nhận bạn thân anh ngốc, rất ngốc, nhưng có vẻ như thằng nhóc này còn ngốc hơn. Nó tưởng đời này ai cũng ngốc nghếch để nó thao túng sao? Nhầm rồi, anh chỉ đang ngồi chơi xơi nước xem khả năng của nó tới đâu thôi.

Với lại, chống tay lên cằm suy nghĩ một tí, anh không thể giao đứa bạn ngốc nghếch, xinh xắn, đáng yêu của anh vào tay một thằng nhóc miệng còn hôi sữa sớm như thế này được. Anh vừa gả con gái đi cách đây không lâu rồi [Chi: Ai là con gái anh chứ?!!!], vẫn còn muốn giữ đứa con trai này bên mình thêm ít lâu nữa. Ây dà, người cha này thiệt khó nghĩ quá đi, có nên làm khó con rể không đây?

Và một tối nào đó, tại tổ ấm nhỏ nào đó, trong căn phòng bé nào đó, có một cô gái nhìn màn hình máy vi tính mà nước mắt tuôn rơi…

Chim én fan cuồng: Chị thấy anh rể tương lai của em rồi nha, xinh giai phết ~~~ (ღ˘⌣˘ღ) ♫・*:.。. .。.:*・

Natsu no koibito: CHỊ NÓI AI LÀ ANH RỂ?!!! Đồ khỉ đầu heo đó còn lâu mới có cửa vào nhà em!!! (╯°□°)╯︵ ┻━┻

Chim én fan cuồng: Đừng có chối, Tiến kể chị nghe rồi ~~~ ψ(*`ー´)ψ

Chim én fan cuồng: Em chuẩn bị đưa anh em lên xe hoa đi ~~~ ψ(*`ー´)ψ

Chim én fan cuồng: Tới đó cần phụ dâu có thể nhờ chị ~~~ ψ(*`ー´)ψ

Natsu no koibito: CÓ CHẾT EM CŨNG KHÔNG CẦN! EM GHÉT CHỊ, ĐỒ TRỌNG SẮC KHINH BẠN! HUHUHU!!!

Chân tay thì chưa được, nhưng bạn bè của phòng tuyến quan trọng nhất đã bị dụ rồi đó, chúc mừng đại công tử biến thái nha!

———-s2———-

End of chapter 6.

———-s2———-

Chapter 7: Người đẹp tiệc tùng thật là dễ thương! – Coming soon.

Thật ra bạn không định lợi dụng sự nổi tiếng [chính ra là không nổi tiếng tí nào, nhưng mà nói cho ra vẻ tí ti =))] của mình trên wordpress, nhưng nghĩ tới việc mỗi ngày có hơn một người liếc qua blog của bạn, bạn không thể kìm lòng mà…

Dạo này bạn đang hơi bị nghèo, hơi bị túng thiếu, và đang muốn làm trống bớt tủ truyện cũng như phòng riêng nên quyết định đem bán bớt ~ Thế nên mọi người hãy mua ủng hộ bạn, hoặc có không cần mua thì cũng giới thiệu với bạn bè nhá *nháy mắt*

Đây là topic bán truyện của bạn trên vnsharing, hơi bị lười type lại nên mọi người qua đó coi hộ bạn :”>

http://vnsharing.net/forum/showthread.php?p=10292723#post10292723

Cảm ơn nhiều nhiều nha *nháy mắt bắn tym* <3