A/N: Đã rất, rất lâu từ khi bạn update chapter 4 của Anh hai lấy chồng?!, bạn đã xin lỗi mọi người quá nhiều, giờ chai mặt rồi. Cái tính khoái ôm đồm một lúc 5, 6 fics của bạn, mãi mà không chừa = =”

Tóm lại, bạn đã quay trở lại với chapter 5, còn việc có lợi hại hơn xưa hay không, bạn chẳng dám khẳng định. Đại khái, thấy cái stats trong blog, bạn cũng hơi xuống tinh thần rồi ; v ;

Dạo này bạn hơi bị điên, vì nhiều chuyện lắm, hôm nay bỏ ngủ trưa để viết cho xong 5 trang cuối chương, chừng 8, 9 trăm chữ, cộng với khoảng hơn 1 ngàn chữ viết từ trước, cuối cùng cũng có thể thở phào, xong rồi!

Nói chung, cảm xúc của bạn sau khi viết xong khá phức tạp, vừa mừng vừa… đau đầu, cái tội lén lút phải vừa học Toán vừa viết truyện =)) Tối nay bạn nhất định sẽ đi ngủ sớm =))

Để cáo lỗi chậm trễ chương mới với mọi người, sắp tới bạn sẽ tặng bonus một ngoại truyện. Mà nói là ngoại truyện, thực ra cũng không phải. Mọi người thấy mấy cái dạng, 50 câu hỏi, 100 câu hỏi phỏng vấn nhân vật mấy quyển truyện hay có chứ gì, bạn định viết giống vậy đó, chỉ là viết chơi chơi cùng nhau giải trí thôi nên chắc cũng nhanh. Mà bạn không định làm phỏng vấn gì gì đâu, bạn sẽ kể về một ngày đẹp trời ở nhà bạn, với những đứa con tinh thần của bạn =)) Mọi người đón đọc nhé =))

Bây giờ, mọi người enjoy chapter 5 ha <3

———-s2———-

Sau trận cãi nhau long trời lở đất với Phong, Thiên Minh đại công tử, đầu đội trời chân đạp đất, nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, đại nhân đại lượng, vân vân và vân vân, được tóm gọn lại bằng mấy chữ: Em bị chạm tự ái, xin đừng chọc em, cắm đầu đi thẳng, ăn vạ trước nhà Hàn Vũ.

Nhưng mà, haiz, tới thì cũng tới rồi, chỉ là không có đồ ăn, không có quà cáp, tí nữa biết lấy gì làm cớ đây? Hắn cắn cắn môi, vò đầu bứt tóc suy nghĩ, cứ thế này hắn sẽ bị hói sớm mất! Lại nghĩ, hói sớm sẽ ảnh hưởng tới khuôn mặt đẹp trai trời phú của hắn, không ổn không ổn, thế là vội bỏ tay xuống thôi bứt tóc vò đầu.

Hắn cân nhắc thêm một tí, thấy quà cáp cũng vậy, đồ ăn cũng vậy, kết quả đều là hắn sớm bị đuổi cổ. Chi bằng, hôm nay thử tiếp cận cách khác đi? Vậy nên, Vương Thiên Minh đại công tử đánh liều, đến nhà người đẹp tay không!

Thông suốt rồi, đưa bàn tay heo nhấn chuông một cái.

Pính poong.

Chờ chờ chờ.

Không ai ra mở cửa.

A? Hôm nay người đẹp bơ hắn?

Pính poong pính poong.

Chờ chờ chờ chờ chờ chờ.

Vẫn không ai ra mở cửa.

A? Người đẹp tiếp tục làm mặt lạnh với hắn?

Pính poong pính poong pính poong.

Chờ chờ chờ chờ chờ chờ chờ chờ chờ.

Vẫn không có một ai thèm ra mở cửa!

A! Hắn điên rồi nha! Khó khăn lắm mới quyết tâm tay không đánh trận, phản ứng này là sao?!

Con khỉ đầu heo siêu cấp biến thái Vương Thiên Minh chính thức nổi cơn điên, đập rầm rầm lên chuông cửa. Chỉ tội nghiệp cái chuông điện bé nhỏ, la khóc nguyên một tràng pính poong pính poong trước sức khủng bố của hắn.

– Cậu là ai vậy? – sau lưng hắn, một giọng nam trung khàn đặc vang lên.

Ba chấm ba chấm ba chấm.

Hàn Vũ và Hạ Chi đi chợ về tới nhà, nhìn cảnh tượng trước mắt, nhất thời không biết nên phản ứng sao cho phải. Aiya, âm hồn siêu cấp biến thái lại đến ám họ rồi!

Vũ Trọng Tiến nghe tiếng bước chân, quay phắt lại, hớn hở túm hai vai Vũ mà lắc lắc liên hồi, tưởng như có thể làm đầu Vũ rớt ra khỏi cổ rồi lăn thêm vài vòng trên mặt đất:

– Thằng khỉ này, lôi đâu ra đứa nhóc tuyệt thế hả?! Mày còn giở trò giấu giếm bạn mới coi chừng tao đập chết mày đó!!

Hạ Chi lau mồ hôi, Mấy ông này bạo lực quá.

Hàn Vũ lau mồ hôi, Thằng điên này dễ lên cơn quá.

Cả hai cùng ai oán nhìn trời, Ai là bạn với tên khỉ đầu heo đó chứ!!!

Dĩ nhiên, với tư cách khách quý của khách quý của chủ nhà, Thiên Minh thản nhiên đặt chân vào dinh thự. Đúng là “hay” không bằng “hên”. Thực tế chứng minh, biện pháp tấn công gián tiếp chưa bao giờ lỗi thời!

Vào tới nhà rồi, Chi tự biết thân biết phận, lủi ngay vào bếp mà nghe ngóng, để lại ba người đàn ông, một có vẻ chân chính, một chắc chắn không chân chính, một chưa rõ có chân chính hay không, ở bên ngoài đàm đạo.

Tiến hào hứng bắt đầu – hoặc tiếp tục – câu chuyện:

– Vũ, thằng nhóc này có sheet của cái bài hay hay mà tao với mày tìm hoài không thấy đó!

Đùng – Chi nghe tiếng nổ vang ra từ một chỗ nào đó, mắt Vũ đã hơi sáng lên.

– Thật không?

Tên khỉ đầu heo thản nhiên gật đầu:

– Còn nhiều bài khác, cùng do Hà Đồ (Cỏ Dâu: mình mượn tên một ca sĩ Trung Quốc, thành thật xin lỗi :”>) soạn. Riêng bài đấy em thuộc nằm lòng, có thể viết ra ngay – ngừng vài giây để Vũ tiêu hóa thông tin – Nếu cần, cho em mượn sáo, em sẽ thổi ngay tại đây.

Đùng đoàng – Lại thêm vài ba tiếng nổ nối tiếp vang lên bên tai Chi, Vũ không thừa lời, vào phòng riêng lục lọi, cầm ra cây sáo trúc màu vàng rơm, một đầu treo dây trang trí đỏ được thắt nút cầu kỳ, đính miếng ngọc nhỏ hình vầng trăng khuyết, xanh cẩm thạch sáng mờ, sợi dây dính vài vết bẩn, cây sáo tuy hơi cũ, nhưng vẫn còn rất đẹp, vẫn còn rất thu hút, rất ấm áp.

Rất có hồn, mảnh mai mà mạnh mẽ…

Rất… giống chủ nhân của nó.

Trong trái tim của Thiên Minh, có điều gì đó đang dần thay đổi, nhưng bản thân hắn lại không nhận ra.

Muốn phá hỏng không khí quyến rũ mờ ám này, dĩ nhiên cần một nhân vật đóng vai trò vô duyên. Và dĩ nhiên, Vũ Trọng Tiến đã hân hạnh lãnh trọn vai trò đầy quang vinh đó:

– Sao sao, chú em nhìn gì mà đơ cả mặt thế? – anh ta cười ha hả khoái chí – À, có phải là bị cây sáo làm cho hết hồn không? Thằng Vũ là đồ nhạy cảm yếu đuối ấy mà, thằng đó giữ nó được cả 6 năm trời rồi, kinh không?

– 6 năm?

Không để ý câu nói cộc lốc của Thiên Minh, Tiến lại cười khà khà rồi vỗ bộp bộp lên cả vai và lưng bạn:

– Ừ! Cây sáo đầu tiên trong đời đấy!

Hai gò má Vũ thoáng phớt hồng rồi nhanh chóng trở lại trạng thái ban đầu, tuy nhiên, Thiên Minh đã bắt kịp tất cả những thay đổi đó. Hắn cảm thấy… ấm áp? Đúng rồi, chính là nó, ấm áp… À, người đẹp này, cũng đâu phải lạnh lùng băng giá, chỉ là hắn nhất thời nông nổi, hồ đồ mới bảo anh là tảng băng, băng từ ngoài vào trong, băng từ trong ra ngoài. Anh thật ra rất tình cảm mà, một cây sáo trúc 6 năm tuổi anh vẫn trân trọng, kẻ may mắn được anh yêu, có lẽ sẽ nhớ thương cả đời…

Tự nhiên hắn cảm thấy ghen tỵ, nhưng không hiểu là tại sao.

Hắn nhìn anh thêm mấy giây nữa, rồi mỉm cười, nụ cười hiền hòa, chân thật đến độ bản thân hắn cũng phải giật mình.

– Vậy là tốt mà, chứng tỏ anh ấy không phải hạng người “có mới nới cũ”, rất đáng quý đó! Cây sáo của em cũng giữ cẩn thận lắm, nhưng mới được hơn hai năm thôi.

Tiến trố mắt, chòng chọc nhìn hắn. Vũ tròn mắt, ngơ ngác nhìn hắn. Hai phản ứng đều khiến đôi mắt chủ nhân to bành như hai cái tô, chỉ có điều, chúng mang hai ý nghĩa khác nhau. Cùng lúc đó, Chi ở trong nhà bếp đành thở dài. Cô tưởng như có thể nghe từng tiếng ầm ầm rõ mồn một bên tai – hàng rào phòng ngự quanh Vũ mà cô mất bao công sức lừa đảo mới xây dựng được, giờ đây đã sụp đổ hoàn toàn.

Thật ra, nếu có loại người nào có thể một bước tiến vào thế giới của anh cô, thì chính là những con người yêu sáo trúc và những con người yêu máy tính (à, dĩ nhiên không tính mấy đứa mê game online).

Haiz, mà nói vậy cũng không đúng cho lắm. Chính xác hơn thì, anh hai cô vốn rất, rất, rất ít nói, thậm chí lấy kềm bẻ răng banh miệng cũng chưa chắc anh nhả ra được một chữ. Cũng vì vậy mà các bà-già-Noel, dù đã được cô tạo cơ hội tiếp cận nhưng không tài nào làm thân được với anh. Họ cuối cùng đều bỏ cuộc, than vãn là sao anh quá giống cái tên Hàn Vũ, quá lạnh lùng, quá vô cảm, như một tảng băng vậy, băng từ ngoài vào trong, băng từ trong ra ngoài.

Sự thật đâu phải vậy.

Mấy lời đó chỉ là lời biện hộ của những kẻ thua cuộc, Vũ cũng là người, đâu phải tảng đá lạnh lùng không tình cảm, vô tri vô giác? Nếu anh như thế, ngày ba mẹ mất đâu thể dịu dàng ôm lấy cô, vuốt ve mái tóc, chất giọng trầm ấm trong veo nhẹ nhàng an ủi, Hôm nay cho em khóc, khóc đã rồi thì ngày mai phải cười vui để ba mẹ yên tâm, biết chưa? Một người như vậy, câu nói dịu dàng ấm áp như vậy, sao có thể là một tảng băng lạnh giá?

Ấy, lại nghiêm túc quá rồi, không nên nghĩ nhiều, không nên nghĩ nhiều…

Nói chung, anh hai cô cũng là người bình thường, cũng yêu ghét, cũng mềm lòng như ai. Đặc biệt, khi nói tới chủ đề anh yêu thích, thì, haiz, càng bình thường tới mức không thể nào tin được!

Tức là, khi nói đến sáo trúc và máy tính, ảnh sẽ trở thành cái loa phát thanh, từ ngữ tuôn ra liên tục không ngừng nghỉ. Tại sao nãy giờ chưa thấy ảnh mở miệng hả? Ảnh đề phòng đồ biến thái kia thôi, bây giờ hàng rào phòng vệ sụp rồi, chờ súng liên thanh nã đạn đi nhé!

Chi lắc đầu ngao ngán, quay lại chăm chú nhìn nồi canh đang sôi trên bếp, nhanh nhẹn cắt hành cho vào rồi tắt lửa, khóa bình gas. Lại đem tất cả đồ ăn, bát cơm lớn, đĩa rau xào, cá diêu hồng chiên giòn, nước mắm, canh súp, bốn cái chén, bốn đôi đũa đặt lên mâm, chầm chậm, cẩn thận bê ra.

Mùi đồ ăn thơm phức đã đánh thức bộ não đang bị treo máy của Vũ Trọng Tiến, ban đầu là tiếng thở hắt, sau đó, toàn bộ thắc mắc nghẹt trong họng tuôn ra dưới âm thanh một tràng cười sang sảng. Anh ta không khách khí, vỗ bồm bộp lên lưng Thiên Minh khiến hắn trợn mắt há mồm ho sặc sụa, tưởng chừng bao nhiêu không khí trong phổi đã bị ép đẩy hết ra ngoài.

Tiến vò vò mái đầu rối nhưng rất mềm mại của hắn, lại lấy ánh mắt mờ ám nhìn Hàn Vũ, rồi nhanh chóng lia qua khuôn mặt không biết biểu cảm thế nào của Hạ Chi:

– Tốt, tốt lắm, đương nhiên là rất tốt rồi, phải không Chi?

Hạ Chi mất tự nhiên ho khụ khụ hai tiếng, hình như ông anh này đang có ý ám chỉ, còn cố tình kéo dài giọng. Lẹ làng chỉnh tư thế bày thức ăn ra bàn, gác mâm cơm sang một bên, vuốt váy ngồi xuống:

– Ta ăn cơm đã, từ từ hãy nói chuyện.

Vũ Trọng Tiến nhếch môi cười, nhướng cao đôi mày, mắt ánh lên tia nhìn quỷ quyệt nhưng không buồn bàn bạc gì thêm nữa.

Ăn cơm xong, Hạ Chi lại ngoan ngoãn ôm chén bát vào bếp dọn rửa, để mặc ba người đàn ông đàm đạo, chủ đề từ bài nào thổi sáo thì hay, có thể kết hợp với nhạc cụ gì, mấy cây sáo trúc quý, đến nên chọn mua sáo trúc thế nào, bảo quản ra sao, hết thảy đều được đem ra bàn bạc tranh cãi. Thiên Minh ban đầu có hơi ngập ngừng, hắn không quen nhìn Hàn Vũ hoạt bát thế này, nhưng chỉ một chút là lại hào hứng hăng say nói. Không khí náo nhiệt giữa ba người họ dường như trở thành bất khả xâm phạm. Giữa chừng, Vũ Trọng Tiến lấy cớ uống nước, vào bếp thì thầm với Hạ Chi:

– Thằng nhóc đó có ý với anh hai em phải không?

Hạ Chi đứng hình, suýt chút nữa là đánh vỡ cái chén trong tay. Trọng Tiến liếc thấy, chỉ cười khẽ rồi tiếp tục:

– Ban đầu còn tưởng nó muốn giành giựt em với cậu nhóc người mẫu kia, mới nịnh nọt anh hai em. Ai dè từ đầu tới cuối nó chỉ để thằng ngốc Vũ vào mắt, ăn cơm mà cứ nhìn thằng ngốc đó suốt, làm anh nổi hết da gà da vịt.

Hạ Chi nâng cánh tay quệt mồ hôi trên trán, cười ha ha hai tiếng:

– Anh tinh ý như thế, làm đàn ông thật uổng quá.

Trọng Tiến nheo nheo mắt:

– Còn không phải nhờ em với cô ấy kết hợp “đả thông tư tưởng” cho anh sao?

Chi mơ màng nhớ tới bà chị đồng môn một thời của mình.

– Cũng may mà chị Oanh không bẻ cong anh. – lại che miệng thì thầm – Em chỉ muốn bớt đi một người kỳ thị thôi, còn chị ấy tính ghép đôi anh với anh Vũ thật đấy!

Trọng Tiến vỗ vỗ đầu Chi:

– Có muốn cũng chẳng được, em bảo vệ nó kỹ thế mà.

Hạ Chi cười khì. Không phải ai cũng có thể vỗ đầu cô thân thiết thế này, chỉ là, người đứng trước mặt vừa là bạn thân duy nhất của anh cô, vừa là ân nhân của gia đình cô. Đối với anh, cô không những yêu quý mà còn rất kính trọng, từ lâu đã xem anh như người anh trai thứ hai. Thực ra, từ lúc Oanh phân tích cho cô, cô cũng nghiêm túc chuẩn bị tinh thần rồi, nếu hai người họ yêu nhau thật, vẫn có thể mỉm cười chấp nhận, hết lòng quan tâm ủng hộ họ. Chỉ là, sâu trong một góc tâm hồn nào đó, cô hiểu, hiểu rất rõ, rằng họ là hai người bạn thân nhất đời, và vĩnh viễn sẽ không có điều gì có thể làm thay đổi mới quan hệ gắn kết đó.

Suy nghĩ ấy, khiến cô yên lòng.

Trọng Tiến cắt ngang dòng suy tư của cô, hất đầu nhìn ra phòng khách:

– Thằng nhóc đó, em tính sao?

Chi hướng mắt theo tia nhìn của anh ta, thấy anh hai đang hào hứng say mê nói chuyện, băng đã tan gần hết, ánh mắt long lanh, khóe môi nhếch cao không hạ xuống được, lộ ra hàm răng trắng nhỏ đều đặn, má còn hằn hai lúm đồng tiền mờ nhạt, mười ngón tay liên tục vẽ vẽ lên không khí. Xem ra Vũ hôm nay rất vui.

Thấy anh vui thế này, có chút không đành lòng.

– Vũ cũng ít bạn bè, thôi thì, em mặc kệ hắn… – cô khép hờ mắt, thở hắt ra một hơi – Anh xem, anh ấy ngốc như vậy, muốn cưa đổ không dễ đâu. Để chờ coi bản lĩnh tên khỉ đầu heo đó cao tới mức nào.

Trọng Tiến nhún vai, ừm một tiếng rồi gác ly lên khay chậm rãi đi ra. Hàn Vũ đang say sưa nói, vô tình ngước mắt nhìn thấy bạn, vội đứng lên vẫy vẫy:

– Mày đi uống nước hay đi đánh trận? Chờ dài cả cổ.

Anh ta cũng vỗ vai Vũ đáp trả:

– Chứ không phải mong tao đi khuất mắt để khui thông tin mật làm của riêng à?

Vũ thụi ngay một phát vào bụng bạn, sảng khoái cười ha ha:

– Nói bậy!

Vương Thiên Minh chăm chú nhìn Vũ.

Một Trần Hàn Vũ thoải mái cười đùa.

Một Trần Hàn Vũ gần gũi ấm áp.

Một Trần Hàn Vũ mỹ nhân, đang đứng trước mặt hắn.

Dáng người cao gầy, cũng như kẻ ấy, nhưng lại mềm mại ấm áp, không mảy may ẩn chút sức mạnh thống trị, càng không ẻo lả yếu ớt.

Gương mặt xinh đẹp, nhưng chẳng phải kiểu thu hút quyến rũ, càng khác xa loại đáng yêu ngọt ngào.

Bầu không khí bao bọc chung quanh cũng khác. Với người lạ thì lạnh lùng băng giá, thân thiết hơn rồi lại mát mẻ gây nghiện tựa vị bạc hà. Không có thứ cảm giác mông lung, như xa như gần. Không đem lại những dịu dàng giả tạo, hệt đường phèn ngọt gắt.

Dường như đã thành thói quen, gặp ai, Thiên Minh cũng đem ra so sánh với Phong. Hoặc phải cực kì giống, hoặc phải đối lập gay gắt. Nhưng con người này, càng so sánh, hắn càng thấy xa lạ. Càng thấy xa lạ, lại càng bị hút vào. Hắn thực sự không hiểu, cũng không muốn hiểu làm gì nữa…

Lúc tiễn Trọng Tiến với Thiên Minh ra cửa, Vũ cười rất tươi, còn hào phóng dặn dò Thiên Minh nếu rảnh cứ tới chơi.

Hạ Chi thở dài, cố kìm nén tâm trạng phức tạp.

Nếu hôm nay Trọng Tiến không đến nhà, nếu hôm nay Thiên Minh chạy qua đúng giờ một chút, nếu tên khỉ đầu heo đó không thích sáo trúc, nếu… liệu sẽ có ngày anh hai cô mỉm cười với hắn, nói chuyện với hắn chứ?

Rất nhiều chữ nếu, kết cục, vẫn là hắn trở thành bạn tốt của anh. Không biết nên nói là hắn gặp may, hay là số anh cô xui xẻo đây. Lại nhìn ánh mắt long lanh hiếm thấy của anh hai, tự nhủ, thôi thì mặc kệ duyên phận.

Chợt phát hiện ra suy nghĩ ngờ nghệch vừa rồi của mình hết sức không ổn, trợn mắt lắc đầu quầy quậy: “Duyên phận cái gì chứ, đúng là muốn hại người mà!”

———-s2———-

End of chapter 5.

———-s2———-

Bonus chapter: A day at Grassberry’s Wonderland.

Chapter 6: Chinh phục người, hãy chinh phục bạn người trước đã.

Coming soon.